PDA

View Full Version : Đà đi xuống của vàng có thể còn kéo dài


jaeyoungkim.dhi
07-06-2012, 02:43 PM
Nếu có thể, Tôi hy vọng bạn sẽ đọc bài của tôi trong nền nhạc bài hát Mưa Hồng _ Trịnh Công Sơn


“….Người nằm xuống nghe tiếng ru

Cuộc đời đó có bao lâu mà hững hờ…”



Nó _ 21 tuổi, ít nói, hay cười, là con gái Huế, yêu say đắm vẻ đẹp lung linh của Paris hoa lệ, thích nhạc Trịnh và được thả mình theo những dòng Blog Radio vào mỗi sáng thứ bảy.

Chính xác là đã một năm tám tháng mười ba ngày nó xa anh, tính ra cũng xấp xỉ bằng thời gian anh ở bên cạnh nó. Ngắn nhỉ. Anh đến lúc nó cần một người bạn, một người có thể giúp nó khỏa lấp nỗi cô đơn khi xa nhà của một du học sinh nơi đất khách quê người, nơi mà chưa đến thì mơ, đến rồi, lại thấy lạc lõng giữa một biển người xa lạ . Anh cứ thế, bước vào cuộc sống của nó như vốn dĩ cuộc đời là thế. Chẳng có một lý do cho anh và nó. Chẳng có cái kết nào cho hai đứa và cũng chẳng có lời chia tay nào cho tình cảm này.

http://i403.photobucket.com/albums/pp118/hungmaster/Untitled-7.png



Vẫn như thường lệ, Blog 219_Một đêm mưa tháng giêng

Nó nhớ anh đến quặn lòng…

Anh là người Hà Nội. Nó chưa bao giờ nghĩ nó sẽ yêu một người Hà Nội, chỉ đơn giản là trước giờ nó ghét con trai bắc. Thế mà nó lại yêu anh. Anh bảo anh yêu nó bởi nhìn thấy nó anh cảm thấy bình yên. Ừ, thì bình yên. Nó tự nhận nó yêu anh vì anh chân thành, chu đáo và vì nó cần anh.

21 tuổi, lần đầu tiên nó biết đến thứ tình cảm đó, cái người ta vẫn gọi bằng hai từ rất mỹ miều là tình yêu, cái mà người ta vẫn thường đem ví với bao hình ảnh đẹp, với biết bao câu thơ và bài hát nổi tiếng. Cũng là cái thứ mà người ta có thể chết đi sống lại và giành giật bằng mọi cách. Còn với nó, đơn giản đó là anh. Tất cả mọi thứ trước mắt nó, nó đều có thể nghĩ về anh. Tình cảm của nó, chỉ dành riêng cho anh. Nó và anh_ hai người Việt ở trên xứ người. Nó đến với anh một cách chân thành nhất và nhẹ nhàng nhất. Nó yêu anh bằng cả trái tim. Bằng tất cả những gì nó có. Nhưng chưa bao giờ nó mở miệng nói được hai từ bảy chữ đó. Je t’aime .

Anh cũng yêu nó. Anh yêu nó nhiều lắm. Anh bảo là mọi thứ anh làm đều nghĩ cho nó. Ừ, nó tin là thế. Anh lo cho nó tất cả những gì có thể. Anh giúp nó vững tâm hơn khi xa nhà, mạnh mẽ hơn khi không có bạn bè bên cạnh, động viên nó lúc nó cảm thấy hụt hẫng nhất. Anh làm nó cười khi nó nhớ ba mẹ đến phát khóc. Hát Mưa Hồng ru nó khi nó không chịu ngủ vì không tham dự được sinh nhật đứa em gái ở nhà. Anh chăm sóc nó khi nó sốt cao mà lại gần đến kỳ thi. Anh phải năn nỉ nó mãi nó mới chịu uống thuốc. Nó bảo “efferalgan dở lắm , đắng nữa, bé không uống đâu”. Anh gọi nó là bé. Nó thích thế. Anh là người luôn kiên nhẫn nghe nó nói, kiên nhẫn cười và kiên nhẫn an ủi nó. Chỉ có anh – người luôn lắng nghe nó bất kể là chuyện gì. Con trai Hà Nội cũng không tệ như nó từng nghĩ nhỉ . Nó cảm thấy thật sự an toàn. Có lẽ ở bên cạnh anh, nó nhận ra nó nhỏ bé vô cùng. Và hạnh phúc lắm khi được ở cạnh anh.
…..

http://i403.photobucket.com/albums/pp118/hungmaster/Untitled-23.png


Nó bảo anh đừng liên lạc với nó nữa. Đến cả điều này nó cũng chỉ dám nhắn tin qua Yahoo, nó sợ khi đối mặt với anh nó không nói được. Anh hỏi tại sao. Nó bảo “Bé quậy phá rứa đủ rồi, chừ bé trả lại cuộc sống cho anh.hyhy ”. Anh không nói gì.

….7p sau , a có mặt dưới bâtiment nhà nó


Reng…reng…

Reng…reng..

« Sao anh gọi không nghe máy »
« Xuống mở cửa cho anh »

« Anh sẽ đứng đây đến khi nào bé xuống »
« Anh về đi. Bé không xuống »

Nó vẫn thế. Bướng bỉnh. Lạnh lùng. Luôn tỏ ra vô cảm trước anh. Mỗi lần có chuyện gì hoặc không vừa lòng, nó lại im lặng. Nó chọn cách tránh mặt với mọi thứ. Sẽ không ai thấy nó buồn cả. Cũng sẽ không có ai phải buồn theo nó. Nó thích ở một mình. Và nhất là lúc này người nó không muốn gặp nhất là anh.

Nó mặc kệ tất cả những gì đang diễn ra. Tắt chuông điện thoại. Bịt tai lại. Trùm chăn. Mắt nhắm. Cố gắng ngủ… Và cũng không cần quan tâm là bên ngoài kia tuyết đang rơi…

http://i403.photobucket.com/albums/pp118/hungmaster/Untitled-32.png


5h10p _AM

37 cuộc gọi nhỡ… và một tin nhắn dang dở…

« Anh hiểu bé. Bé nói là bé làm. Không xuống thì sẽ không xuống. Anh vẫn ở đây. Bé ngủ ngoan »

Nó chẳng kịp vơ lấy cái áo ấm. Chạy xuống nhà. Trời vẫn chưa sáng. Tuyết vẫn đang rơi. Và anh vẫn đứng đó...

Nó không nhìn anh. Cúi đầu. 3s sau... Anh ôm chặt lấy nó. Anh xin lỗi. Anh sai. Anh sai rồi. Nước mắt rơi. Gắng để không bật thành tiếng…Vậy mà….Nó khóc. Nó khóc òa lên. Khóc tự nhiên như một đứa trẻ lạc mất mẹ, mặc kệ thỉnh thoảng có người qua lại nhìn nó và anh. Nó không chịu được nữa. Nó yêu anh và nó không dám đối mặt với sự thật đó. Cái sự thật anh không thuộc về nó. Cái sự thật là có một người ở Việt Nam đang chờ đợi anh. Chị bé đó cũng yêu anh, cũng lo cho anh và cũng cần anh lắm lắm. Anh có lời hứa là sẽ trở về. Và nó chắc chắn sẽ không để anh thất hứa…

Nó, một đứa con gái cá tính, ghét nhất kiểu con trai lăng nhăng…nhưng với nó, a sẽ là người con trai duy nhất đa tình mà không lăng nhăng J

Anh bảo anh sợ làm nó tổn thương. Anh bảo là anh không thể che giấu tình cảm. Rồi anh kể hết với nó. Ừ, nó cười. Anh chỉ không biết rằng ngay từ khi quen anh nó đã biết anh có bạn gái ở Việt Nam. Nó biết thế nhưng nó vẫn muốn được ở cạnh anh một thời gian. Chỉ mượn của chị một thời gian thôi…rồi nó sẽ trả…trả lại mọi thứ về như vị trí vốn có của nó.

" Rồi như vậy mình bước qua nhau.
Im lặng nhé. Cầu mong ai đừng nói.
Hãy cứ để cho tâm hồn tự hỏi.
Liệu trong đời có thực sự cần nhau ?"

Bé đã chạy trốn thứ tình cảm mà bé vẫn dành cho anh, cứ lặng lẽ trốn vào một góc nào đó để rời xa anh. Bé chẳng còn được gọi tên anh như ngày nào, không còn cảm giác buồn vì anh quá xa , trong bé chỉ còn chút xót xa bởi vô vàn những kỷ niệm... Bé giữ lại nhé_ Bé giữ lại giọng nói anh và nụ cười anh, đôi tay anh và cả ánh mắt anh đã sưởi ấm cho bé J
….

Nó đã trở về nơi nó sinh ra và lớn lên. Nó được ở cạnh yêu thương của gia đình và vòng tay bè bạn. Anh vẫn ở nơi đó, một mình cố gắng và gồng lên trước những thử thách giữa xứ người. Mùa qua, năm đến, dòng người cứ qua lại, mình nó vẫn bước những bước đi. Không cảm giác chờ đợi, không chút buồn vương, chỉ là đôi chân cứ muốn bước mãi, chẳng muốn dừng! Nó vẫn thế, luôn rắc rối và hay làm tổn thương người khác. Anh vẫn biết điều đó ? Nó còn tham vọng nhiều thứ và quá nhiều dự định cho bản thân….Và nó đã quyết định từ bỏ từ khi ấy…Từ khi bánh xe máy bay VNAirline rời khỏi sân bay quốc tế Charles De Gaulle _Paris…

http://i403.photobucket.com/albums/pp118/hungmaster/Untitled-33.png



P/s : Hạnh phúc bởi lòng bình yên thấy lạ. Vẫn bước tìm nơi cuối con đường – gửi gió mang bình an đến nơi anh! Cám ơn anh vì những phút giây anh cho bé bình yên

haivanphu08
07-06-2012, 02:43 PM
bạn ơi! mình cũng thích nhạc trịnh, bài viết của bạn ấn tượng lắm!

lananh_hiep
07-06-2012, 02:43 PM
Like like bạn hungmaster

Je t'aime :x

haivanphu08
07-06-2012, 02:43 PM
Mình chưa từng 1 lần xuất ngoại :D nên chưa hiểu hết đc tâm tư của những người con đang bươn chải nơi xứ người, cũng ko hiểu hết đc rằng khi họ thiếu thốn tình cảm thì họ có thể "tạm quên" đi 1 người đang chờ đợi mình ở quê hương, để rồi mọi thứ người ta làm đều nghĩ cho 1 người khác. Hình như nhiều người gọi đó là "say nắng" hay là gì gì đó. Nếu mình là người con gái đang ở VN thì sao nhỉ? Nếu mình là bạn thì sao nhỉ?
Thật khó có thể nói trc đc điều gì...

johnhuynh426
07-06-2012, 02:43 PM
Mọi câu chuyện rồi cũng sẽ đi đến hồi kết. Chúc cho câu chuyện tình của bạn sẽ có 1 kết thúc đẹp

pluong
07-06-2012, 02:43 PM
Tớ thích nhạc Trịnh từ bé đến giờ ...Hihi...Kết bạn với cậu nhé :)
Cám ơn cậu nhiều :x

davidminhtang
07-06-2012, 02:43 PM
Chuyện tình cảm mà cậu . Cái gì đến thì sẽ đến . Trong bài tớ đã viết đó thôi ..." hãy cứ để tâm hồn tự hỏi" ...hyhy
Tớ cám ơn cậu đã chia sẻ . Chúc cậu luôn thành công và hạnh phúc :)

thanhquy
07-06-2012, 02:43 PM
Cám ơn cậu nhiều nhé :)
Tomorrow will be better :x

trevorquach
07-06-2012, 02:43 PM
Tớ thích nhạc Trịnh từ bé tới giờ
Hyhy. Kết bạn với cậu nhé
Tớ cám ơn cậu nhiều :x

quanthoigian
07-06-2012, 02:43 PM
Mình cũng mê nhạc Trịnh lắm, vote cho bài viết hay của bạn, chúc bạn may mắn.