PDA

View Full Version : Bản tin vàng sáng (14/07/09)


johnhuynh426
07-06-2012, 02:44 PM
Không có tình nhân trong ngày “ Tình nhân tết”.

Chiều nhẹ dọc ngang, những cơn gió mùa đông bắc ùa về lùng sục, xông xáo tràn ngặp những con đường. Lạnh quá, lạnh xuyên tâm hồn, lạnh xuyên thể xác, thoáng nghe cái lạnh thấm đẫm vào tim. Chút nhức nhối. Nơi vết sẹo con tim còn chưa khép miệng liền da. Chớp mắt, như một giấc mơ. Ta và người, là gì nhỉ? Không xa lạ và cũng chẳng thân quen, nhưng người có quyền năng ghê gớm quá. Quyền năng bóp nát trái tim ta, quyền năng làm tim ta rỉ máu.

Ta có đau không? Có chứ, nhưng ta không trách người, ta thầm cảm ơn người đã dạy ta biết những cảm xúc đầu đời, những cảm xúc trong veo, hồn nhiêu nhiều hoài vọng. Người đến, rồi đi. Ta đứng yên, lặng nhìn. Ta thầm cảm ơn người đã dạy cho ta biết thế nào là hụt hẫng, dạy cho ta biết ta phải làm gì để bước chân ta thôi chông chênh, ta biết ta phải tập dần để biết cách đón nhận những điều không vui vẻ. Men rượu say, chếnh choáng quá. Bóng người hiện lên mờ ảo. Vẫn gương mặt ấy, ánh nhìn ấm áp, nụ cười kẹo ngọt và hai má lúm đồng tiền sâu thẳm.
http://a4.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/423064_358137700878137_100000457316535_1317833_818 61547_n.jpg

Ta đã tin rằng mùa đông năm nay sẽ ấp áp và ngập tràn yêu thương. Nhưng sao giờ cái ta nhận lại chỉ là những khoảng trắng trống hoác. Người nhẫn tâm lắm, người biết không? Chiều mưa lang thang, Hà Nội không đẹp như những gì ta vẫn nghĩ. Hồ yên ả, không dậy song thét gào. Ta thèm nét hoang dại của biển khơi. Ta ghét những hồ sông tù đọng. Người đến bên ta,nhẹ nhàng nhưng khắc khoải, người còn chưa giúp ta xoa dịu những hoang mang. Sao hôm nay người nỡ buông tay, lạnh ngắt. Ta sẽ luôn nhớ về những buổi chiều lặng ngắm hoàng hôn, những quan tâm tưởng chừng nhỏ nhặt. Chiếc áo rộng ring người đưa cho ta khoác khi gió mùa đột ngột ùa về…nhớ để còn đau.

Ta muốn gặng hỏi người thật nhiều, thật nhiều. Nhưng lý trí dặn dò ta phải quay đi, sự chia ly đôi khi là vĩnh viễn. Ta chấp nhận ta đau. Ta không chấp nhận cả hai ta đều đau. Ta đi, quay gót . Nhẹ nhàng lắm. Ngày ta rời đi, nắng ấm nũng nịu vương trên góc mềm, ngày ta rời đi, giá lạnh đã lui về nhường chỗ cho những hao gầy quay quắt. Ngày ta đi, khung cảnh quen thuộc vắng bóng người, ta và người- không có lần chia tay cuối. Đã quá đủ rồi. Sự dối lừa của một người con trai. Cũng đâu thể làm ta gục ngã. Ta can trường lắm. không, ta yếu đuối và cũng mong manh lắm. Cũng chỉ là thoáng qua thôi mà, chút chếch choáng cho lòng vơi nhẹ, chút buông tay cho quá khứ ngủ say. Ta tập cánh buông tay với những thứ không thuộc về mình. Học cách quên. Và ta biết ta sẽ phải quen mặc dù ta chưa thể quên.

Ta tự nhủ Người cũng chỉ là một cơn gió vô tình thoảng qua cuộc đời ta, hong khô bình yên, thiêu đốt những ngày yên ổn. Người nhẹ bước ra đi, để lại cho ta những hụt hẫng, những vết cắt dọc ngang nơi con tim yếu mềm. Cũng chỉ là một cuộc dạo chơi của cơn gió hoang tàn, cũng chỉ là những bông đùa của một cánh chim lạc bước. Ta thèm những nụ hôn không ứa sầu nước mắt, ta thèm những vòng ôm ngập an nhiên, ta thèm những hẹn hò bỡ ngỡ tình đầu, thèm lắm những ấm áp ta đã định gửi trao. Sẽ chẳng còn động lực cho ta cầm chặt que đan, chẳng còn động lực cho ta chăm chút vẻ bề ngoài. Ta trở về là chính ta, xuề xòa không tô vẽ, ta trở về là chính ta chẳng phải nhớ nhung. Những ngày tháng êm đềm qua nhanh như ánh sao băng. Để lại những ngày dài u uất và dai dẳng. Vậy là người dừng lại, không bước tiếp để đón nhận ta, không bước tiếp để đến bên ta…chỉ ở đó thôi và quay đi khi chưa kịp bắt đầu.

Mùa đông đến rồi, nghe cái lạnh thấm qua từng khẽ nhỏ nơi mí mắt nặng trĩu giọt cay. Tự nhủ rằng cũng đâu có là gì, tự nhủ phải mạnh mẽ lên. Vì đời còn đẹp lắm. Lại thêm một mùa đông lang thang đơn lẻ, thêm một mùa đông lạnh lẽo với những ước vọng dở dang. Có là gì của nhau đâu mà thèm sự rằng buộc trở che. Hãy cứ là người xa lạ như ngày xưa vẫn thế. Đêm lạnh, phố đã lên đèn. Lại một lần nữa bàn tay người con gái lại vẫn cất ở trong túi áo, lại một lần nữa trái tim khắc khoải kêu, lại ,một lần nữa cô đơn, không có tình nhân trong ngày “ tình nhân tết…”

http://a1.sphotos.ak.fbcdn.net/hphotos-ak-ash4/407522_358138617544712_100000457316535_1317834_254 010110_n.jpg

---Đại Đậu---
http://www.facebook.com/media/set/?set=a.358137670878140.89491.100000457316535&type=1#%21/photo.php?fbid=358137700878137&set=a.358137670878140.89491.100000457316535&type=3&theaterhttp://www.facebook.com/media/set/?set=a.358137670878140.89491.100000457316535&type=1#%21/photo.php?fbid=358138617544712&set=a.358137670878140.89491.100000457316535&type=3&theater

johnhuynh426
07-06-2012, 02:44 PM
chưa thể quên nhưng ta đã kịp quen

haivanphu08
07-06-2012, 02:44 PM
Ta đã tin rằng mùa đông năm nay sẽ ấp áp và ngập tràn yêu thương. Nhưng sao giờ cái ta nhận lại chỉ là những khoảng trắng trống hoác. Người nhẫn tâm lắm, người biết không? Chiều mưa lang thang, Hà Nội không đẹp như những gì ta vẫn nghĩ. Hồ yên ả, không dậy song thét gào. Ta thèm nét hoang dại của biển khơi. Ta ghét những hồ sông tù đọng. Người đến bên ta,nhẹ nhàng nhưng khắc khoải, người còn chưa giúp ta xoa dịu những hoang mang. Sao hôm nay người nỡ buông tay, lạnh ngắt. Ta sẽ luôn nhớ về những buổi chiều lặng ngắm hoàng hôn, những quan tâm tưởng chừng nhỏ nhặt. Chiếc áo rộng ring người đưa cho ta khoác khi gió mùa đột ngột ùa về…nhớ để còn đau.

Mình thích đoạn này của bạn lăm. Đúng như Xuân Diệu đã nói bạn nhỉ? ... " Yêu là chết trong lòng một ít... Vì mấy khi yêu mà chắc được yêu"
Chúc bài bạn đạt giải cao. Mời bạn qua xem bài mình . " Những bức thư tình".

lananh_hiep
07-06-2012, 02:44 PM
Bài viết hay. Chúc bạn có giải

davidminhtang
07-06-2012, 02:44 PM
mong mỏi đợi chờ và cái nhận lại chỉ là những hoang mang, trải dài trên những miền hoang hoải

vuongthaivan
07-06-2012, 02:44 PM
Bài viết có nhiều lời văn đẹp. Chúc bạn có giải nha ^^

giangnt
07-06-2012, 02:44 PM
những nỗi buồn góp nhặt thành một nỗi buồn lớn...

johnhuynh426
07-06-2012, 02:44 PM
like..............